Nhật Ký Đen
Chương 1 : Tuổi thơ
Người đăng: annie_duongminh
Ngày đăng: 22:47 08-06-2018
.
"Những gì tôi nhớ được không phải những sự kiện rõ nét rõ ngày tháng, mà là những cảm xúc."
_________________________________________________________________________
Tôi không nhớ rõ được sự việc ấy diễn ra như nào như tôi nhớ rõ lúc đó tôi đang oà khóc, những trận cười ác ý vang lên rất rõ ràng, thể như chính tôi là trò đùa của bọn chúng.
- Linh ơi nhìn này !
Một cậu nhóc giơ hoa tai của tôi lên, qua dòng nước mắt tôi thấy nụ cười sung sướng của cậu, hoa tai trên tay cậu ta còn dính máu. Đó chính là máu của tôi ! Tôi ôm lấy hai tai của mình chạy thật nhanh ra ngoài bỏ sau lưng là tiếng cười vang của bọn trẻ hung hăng đã giựt hoa tai của tôi. Cho đến khi lớn lên mỗi lần mẹ nhắc tới chuyện bấm hoa tai tôi lại thấy sởn gai ốc. Nhưng sau này tôi vì nỗi đau trong lòng mà hành hạ thể xác (chuyện này tôi sẽ nói cho các bạn sau).
Đó là những năm mẫu giáo vô cùng khổ sở của tôi, ấy thế mà bây giờ thi thoảng ba mẹ tôi vẫn kể lại rằng tôi đi học mẫu giáo nhất quyết không muốn về, đòi ở lại lớp, ý là tôi thích đi học từ nhỏ. Nghe nhiều rồi nên tôi chỉ cười xoà mỗi lần mẹ nhắc lại, tất nhiên tôi thích học nhưng không có nghĩa là tôi thích đi học.
Nhà của tôi không lớn lắm nếu không phải muốn nói là nhỏ. Ba mẹ tôi đi làm từ sáng sớm tới tối mịt mới về nhà, một mình tôi cùng đám gấu bông lủi thủi, tôi tự nghĩ ra những chuyện mình đã đọc hoặc đã xem trên truyền hình rồi biến tấu cho bản thân thành nhân vật chính rồi diễn cùng bọn gấu bông. À tất nhiên, tất cả đều do mình tôi độc thoại.
Ngày ấy tôi thật sự rất gầy, mẹ lúc nào cũng muốn tôi mập lên, nhưng tôi nghĩ mình như vậy là đẹp nhất rồi mẹ không cần phải thay đổi nữa. Thì mẹ bảo vì tôi quá gầy nên tôi mới thường xuyên bị bắt nạt mà không thể phản kháng lại được. Tất nhiên phản kháng lại được hay không đấy là do bạn có bản lĩnh hay không chứ chẳng liên quan đến gầy và béo. Nhưng ai nuôi con nhỏ mà không muốn con mình mũm mĩm một chút ? Rồi sau này lớn lên lại muốn nó có một thân hình cân đối như người mẫu ? Người lớn thật khó hiểu. Hơn nữa ba mẹ tôi chăm chỉ đi làm như vậy ai là người chăm sóc tôi ? Bà ngoại tôi sau khi tôi lên mẫu giáo đã không nuôi tôi nữa, dưới tôi có một người em họ, bà đã chăm sóc người em họ này của tôi. Còn ông ngoại tôi ? Ông đã có gia đình riêng, lấy một người vợ ba và sinh ra dì út nhỏ hơn tôi vài tuổi.
Tôi nhớ được rất nhiều chuyện tôi được nghe kể thành "giai thoại", thực ra không phải ba mẹ kể cho tôi mà tôi nghe lén được. Chuyện mà tôi nhớ nhất nó gắn với vết sẹo không thể xoá trên cổ tay phải của tôi, nó nhăn nheo và nổi những đường gân xanh lên trông rất gớm, khiến tôi lúc nào cũng phải mặc áo dài tay. Đấy là lúc tôi một tuổi, được một gia đình hàng xóm nhận trông hộ, không biết làm thế nào mà lúc mẹ tôi đón về trên tay tôi đã có một vết bỏng rất lớn, ba tôi chạy sang nhà người ta hỏi chuyện gì đã xảy ra với tôi thì họ nói rằng tôi thích ăn lạc rang tới nỗi đến cái chảo họ vừa rang lạc xong tôi không biết gì lại vồ lấy thành ra bỏng (?) Sau khi nghe xong tôi thấy chuyện này là vô lí thì nghe mẹ tôi chèn thêm vài bình luận. Còn nhỏ nhưng chẳng lẽ nóng tới bỏng không biết phân biệt hay sao lại không biết rụt tay về để bị bỏng lớn như vậy ? Vậy lúc tôi vồ vào chiếc chảo đó người trông tôi ở đâu ? (Người nhà này có ba chị lớn thay nhau chăm tôi - theo lời kể với mẹ).
Chuyện tiếp theo cũng là xảy ra ở gia đình này. Một lần đi làm về mẹ tôi thấy tôi bất thường, không khóc cũng không cười như mọi hôm nữa nhưng không biết lí do là ở đâu. Ngày hôm sau thì có bọn trẻ con mò tới hỏi mẹ tôi rằng tôi ĐÃ CHẾT CHƯA ??? Mẹ tôi khá sốc khi nghe câu hỏi này của bọn nhỏ, thì bọn chúng kể cho mẹ tôi nghe rằng. Ngày hôm đó tôi được bà ta bế đong đưa rồi bỗng bà ta trượt tay khiến tôi rơi "bịch" thật mạnh xuống nền đá hoa.
Tôi sẽ để cho các bạn bình luận về những mẩu chuyện nho nhỏ này, tôi thật không nói dối, vết sẹo trên tay tôi vẫn còn, chứng đau đầu vẫn còn. Mà về sau này đầu tôi còn gặp nhiều chấn thương hơn chứ không chỉ mới dừng lại ở đó, đấy là bỏ qua việc tôi đi đứng không may mắn cộc đầu lung tung (!)
Cũng vẫn là gia đình đó, hôm đó ông ngoại tôi tới thăm, thấy bọn trẻ con xúm lại quanh đánh tôi rồi cười ầm lên.
Tôi có một người anh họ bên nội, hôm ấy tôi "được" để ở nhà, gia đình kia không chăm tôi nữa, anh ấy nghịch thử ấn bụng tôi xuống xem sao, mẹ tôi từ bên ngoài hốt hoảng chạy vào mới cứu được tôi đang sắp tắc thở.
Ngày tôi được hai tuổi, bà ngoại chở tôi ra chợ nhưng vì tôi quá hứng trí ngồi không yên đã ngã lật ra sau, trên đất có sỏi đá.
Ngày tôi ba tuổi, mẹ chở tôi bằng xe đạp quanh phố cuối cùng khiến chân tôi kẹt vào lan hoa xe đạp rồi ngã xuống đường.
Mà nói đến tai nạn cũng nhiều rồi nên nói chuyện vui đi ? Thật ra tôi không có gì vui cả, tôi rất nhạt nhẽo, nhưng thứ khiến tôi vui nhất chính là tôi học giỏi hơn bọn trẻ cùng trang lứa, hiểu biết nhiều hơn chúng nó
Mà nói đến tai nạn cũng nhiều rồi nên nói chuyện vui đi ? Thật ra tôi không có gì vui cả, tôi rất nhạt nhẽo, nhưng thứ khiến tôi vui nhất chính là tôi học giỏi hơn bọn trẻ cùng trang lứa, hiểu biết nhiều hơn chúng nó. Nhất là tôi viết đẹp dù không đi luyện ở lò. Lại còn biết đọc, làm phép tính trước chúng nó. Đó là điều tôi vui nhất khi còn nhỏ.
Giáo viên rất thích tôi vì tôi học tốt và ngoan ngoãn hơn các bạn cùng trang lứa. Nhưng vui chẳng được bao lâu, hơn nữa cũng chẳng hãnh diện gì khi mà bạn được giáo viên yêu thích mà bọn bạn cùng lớp tẩy chay bạn !
Bọn chúng xé vở, cắt tẩy, vẩy mực ra bàn, thậm chí trên cả người bạn.
Bọn chúng thậm chí còn thay nhau đánh bạn giấu tay rồi cười hí hửng với nhau.
Bọn chúng thậm chí còn nhả bã kẹo cao su lên tóc bạn.
Bất kì lúc nào có cơ hội bọn chúng cũng áp đặt lên bạn những tội danh kì quái để bạn bị phạt.
Khi xếp hàng chờ đồ ăn bọn chúng sẽ xô đẩy bạn hoặc gắp những món ăn bọn chúng không thích vứt lên bàn bạn thậm chí là vào cặp sách của bạn.
...
Hmmm tôi quyết định dừng lại những tổn thương trong chương này lại ^^ Tất thảy có nỗi buồn thôi ? Cũng đúng Nhật ký đen mà (--")
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện